Insane
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Yêu, chỉ cần ta và ngươi


Phan_39

Tiêu Nhược Thiên nghe xong lời nói của nữ nhân kia, tuy cũng rất sinh khí, nhưng vẫn kìm giữ lại. Nàng không nghĩ tức giận giáo huấn nữ nhân này, dù sao nàng cũng vẫn là một cảnh sát, hiện tại tuy là nửa chân đã bước vào hắc bang, nhưng việc giải quyết mọi

364

việc một cách hòa bình, nàng vẫn không có quyền. Lúc này nàng nhìn thấy bộ mặt thâm trầm của Hoa tỷ, ngồi một bên bộ dạng xem kịch vui.

“Vị tiểu thư này, nhà của ngài có nhiều tiền, chắc hẳn cha mẹ ngài là người rất có địa vị, nhưng ta hy vọng người đem đến phiền toái cũng nên nhìn rõ đối phương là ai, trách không được hiện tại hay nói con ông cháu cha tòan một lũ não phẳng, thì ra bởi vì những người như ngài mà xã hội này trở nên dơ bẩn hơn”.

Nữ nhân bị Hoa tỷ nói mà nghẹn không ra lời, trừng lớn con mắt phẫn nộ nhìn Hoa tỷ, lập tức đối mấy người đứng phía sau nói :”Bắt hết bọn họ cho ta, ta muốn xem xem nàng có bản lãnh gì !” Vừa dứt lời mấy nam nhân mặc đồ đen phía sau liền hướng đám người Hoa tỷ xông tới. Hoa tỷ lạnh lùng nhìn mấy người đang xông tới, trong mắt tràn đầy khing thường. Nam nhân dẫn đầu vừa mới chạm vào bà vai Hoa tỷ liền một phát bị ném qua vai nện té nằm trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Rồi sau đó là một đám người mặc quân tranh màu xanh lá vây xung quanh nữ nhân cùng mấy hắc y nhân .

Nữ nhân kia không thể tin nhìn một màn này, nàng sợ hãi nhìn về phía Hoa tỷ, thanh âm mang một tia run rẩy :”Ngươi…ngươi là người nào?” Hoa tỷ mỉm cười không đáp, hỏi ngược lại :”Ngươi tại quán bar của ta muốn gây sự, còn không biết ta là ai sao ?” Nghe xong lời Hoa tỷ, nữ nhân hoảng sợ lập tức ngã ngồi xuống đất. Ai mà không biết lão bản Nhiếp Hoa của quán bar này là người như thế nào? Nàng bên hắc đạo hay bạch đạo đều có bằng hữu, đã có tục ngữ “Hắc Bạch ăn sạch” nói về nàng. Trong thành phố A này, ngoại trừ Mặc Log Bang ra,Nhiếp Hoa là một nữ nhân nhất định không nên gây sự đến. Kỳ thật nữ nhân này không biết nàng trêu chọc đến cả hai nơi đó rồi.

Trải qua chuyện đó, mấy người kia cũng chẳng còn hào hứng, đều trở về nhà. Buổi tối, Tiêu Nhược Thiên ôm lấy Mộ Kiệt nằm trên giường, vuốt ve cái cổ trơn mềm của nàng, Tiêu Nhược Thiên đối với Mộ Kiệt nói “Ta muốn ngươi…” . Nói ra một câu như thế mà mặt không đỏ tim không đập mạnh, cũng chỉ có Tiêu Nhược Thiên. Vừa dứt lời môi Tiêu Nhược Thiên liền áp lên môi Mộ Kiệt, nàng nhắm mắt lại tiếp nhận cái hôn nhiệt tình này. Từ lúc ở trong quán rượu Tiêu Nhược Thiên như có như không đùa giỡn nàng đã biết rõ, cái việc bị cấm dục hơn một tháng kia rốt cuộc hôm nay cũng không nhịn được nữa.

Sau một hồi mây mưa, Mộ Kiệt thở phì phò nằm trong ngực Tiêu Nhược Thiên, Tiêu Nhược Thiên đau lòng hôn lên trán nàng :”Kiệt…vài ngày nữa cùng ta về thăm phụ mẫu

365

ta được không ?”. Mộ Kiệt chậm rãi ngẩng đầu, mê man nhìn Tiêu Nhược Thiên. Nhìn bộ dạng thẫn thờ của Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên bật cười :”Yên tâm, chỉ là gặp mặt mà thôi. Vài ngày sau là sinh nhật ba ba ta, mẹ ta nói rằng ta cùng ngươi hãy trở về, dù sao ngươi cũng chưa thấy qua ba ba ta, vừa vặn lần này có thể gặp mặt” .

Mộ Kiệt gật gật đầu thân thể vì mệt mỏi liền ngủ thật say.

————————————————————–

Dạ Vi nghe thấy chuông báo thức mê man tỉnh lại. Vừa mở mắt đã thấy gian phòng quen thuộc, đầu giường có một món quà sinh nhật giống như hằng năm cha mẹ vẫn tặng nàng, bên ngoài truyền đến mùi thơm của bữa sáng. Dạ Vi không thể tin bước xuống giường, lảo đảo tiến vào phòng bếp.

Trong phòng bếp là bóng lưng của người kia, nhìn xem nàng thuần phục rán trứng gà trong chảo, sau đó lấy bánh mì đã nướng chín đặt lên bàn. Nàng nghe thấy thanh âm quen thuộc của người nọ :”Dạ Vi, đến ăn sáng đi, ta làm cho ngươi món trứng tráng bánh ngươi thích ăn nhất a. Ăn xong ta đưa ngươi đến trường!”

Dạ Vi không biết mình như thế nào đi đến bên bàn, càng không biết làm sao có thể ăn hết bữa sáng kia. Một mực vẫn nhìn Thẩm Diệp Mân đối mình cười ôn nhu. Đây là mộng sao, nhất định là như thế rồi. Chỉ có mộng mới tốt đẹp như vậy, chỉ có trong mộng nàng mới đối với mình dịu dàng như thế thôi. Nàng rõ ràng rất chán ghét ta, như thế nào lại đối với ta cười ôn nhu như thế ? Dạ Vi lặng yên mặc cho nước mắt nhỏ xuống, lòng nàng đau thắt lại.

Thẩm Diệp Mân ngồi xuống bên giường nhìn người kia vẫn còn chìm trong giấc mộng mà rơi lệ :”Là ta đã tổn thương ngươi quá sâu sao ? Vì cái gì khi ngủ ngươi vẫn thống khổ như vậy ?…” Thẩm Diệp Mân cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Dạ Vi, lại nghe người kia đang lẩm bẩm điều gì đó, Thẩm Diệp Mân tiến sát đến đôi môi nàng, cố gắng nghe lời nàng đang nói :

“Thẩm Diệp Mân. . .Thẩm Diệp Mân. . . Ta yêu ngươi . . . ”.

Chương 72 – Lạc hoa (hoa rơi)

Chén rượu trong tay Thẩm Diệp Mân loạng choạng, ngồi đưa lung về phía ánh trăng. Không hề để ý tới chất lỏng rượu màu đỏ tươi văng tung tóe trên người mình, nhìn phần tư liệu trong tay cười như có như không. Đã qua hồi lâu, chỉ thấy ngón tay trắng noãn

366

thon dài kia lướt qua một chuỗi con số :”Giúp ta tìm một ngưới có tên là Trần Tiến.” Không hề để ý người bên kia nói gì, cúp điện thoại, đi vào phòng ngủ.

Dạ Vi bị đau tỉnh dậy, mở to mắt, đầu tiên là nhìn thấy căn phòng cực kỳ quen thuộc kia, vừa định đứng dậy toàn thân liền truyền đến một hồi đau nóng rát. Hồi tưởng lại Thẩm Diệp Mân tối hôm qua điên cuồng, còn mình thì không thể khống chế được bản thân, Dạ Vi suy sụp tinh thần nằm trên giường, mặc kệ cho nước mắt tùy ý rơi xuống.

Thẩm Diệp Mân vào phòng liền thấy cảnh tượng như thế, quần áo vun vãi khắp nơi, nữ nhân không mảnh vải che thân nằm trên giường rơi nước mắt . Thẩm Diệp Mân tiến đến sau lưng nàng, không chút nào suy nghĩ ôm nàng gắt gao vào trong ngực mình.

Đợi tâm tình nàng dịu lại, Thẩm Diệp Mân mới chậm rãi mở miệng :”Tỉnh rồi sao ? Ngủ có ngon không ?”. Những lời này biết rõ còn cố hỏi, nhớ đến người này trong giấc mộng đều rơi lệ, như thế nào lại tốt ?

Dạ Vi sững sờ nhìn Thẩm Diệp Mân, nàng vẫn là như vậy, trong ánh mắt nàng nhìn mình vẫn không có một tia ấm áp nào. Có phải hay không dù ta có chết đi, ngươi cũng không để ý ?

————————————————

Tiêu Nhược Thiên hôm nay thức dậy dị thường sớm, nhưng lại cao hứng bừng bừng chạy tới phòng bếp làm điểm tâm , Mộ Kiệt kinh ngạc nhìn cái người lười biếng đang chăm chỉ kia, bình thường phải đợi cho tiếng chuông báo vang lên đến cuối cùng mới chậm chạp rời giường, hôm nay uống nhầm thuốc rồi sao ? Có phải hay không ăn nhầm thứ gì đó ?

Tiêu Nhược Thiên quay đầu lại thì thấy Mộ Kiệt một bộ dạng biểu lộ quái dị đang nhìn mình chằm chằm, đi đến nhéo mặt nàng một cái :”Nhìn cái gì ? Mau mau làm vệ sinh cá nhân rồi đến ăn điểm tâm “ . Mộ Kiệt đi vào phòng tắm, quyết định mặc kệ cái người chập cheng đang phấn khởi ở ngoai kia. Thế nhưng mới vừa chuẩn bị tắm rửa lại nghe người nọ đang ca hát y hệt như tiêng gào thét nào đó, Mộ Kiệt giờ phút này có loại xúc động muốn trở thành Beethoven.

Chuẩn bị tốt, vừa bước ra liền bị người mạnh mẽ ôm lấy, không cần nghĩ cũng biết là ai, Mộ Kiệt vẻ mặt nghi ngờ đem Tiêu Nhược Thiên đẩy ra :”Ngươi làm sao vậy, hôm nay rất là kì quái” . Tiêu Nhược Thiên bị đẩy ra cũng không xông lên, vẻ mặt cười xấu xa

367

nhìn Mộ Kiệt:” Aì nha, xem ra có người đã quên chút việc rồi, hôm nay chính là ngay con dâu ra mắt cha mẹ chồng a ~ ”.

Tiêu Nhược Thiên cố đem chữ “a” kéo dài ra, như sợ người khác không biết nàng giờ phút này biểu lộ có phần YD* . Mộ Kiệt ngược lại nghe xong sững sờ, trong đầu lặp tức nhớ lại mình bao giờ đã đáp ứng chuyện này. Chợt nhớ lại đêm hôm đó tại lúc mình nửa tỉnh nửa mơ, Tiêu Nhược Thiên đã nói rằng :”Vài ngày sau là sinh nhật củ baba ta, ngươi với ta cùng trở về”.

Mộ Kiệt bây giờ mới nhớ ra mình đã đáp ứng chuyện này. Nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Tiêu Nhược Thiên, mặt không biểu tình gật đầu :”Ân” . Mà chuyện đó lại khiến Tiêu Nhược Thiên bất mãn, nàng giữ chặt Mộ Kiệt ngồi trên giường :”Nay, ngươi sắp gặp phụ mẫu ta, như thế nào một điểm khẩn trương cảm giác đều không có ?”.

Mộ Kiệt khiêu mi, ánh mắt nhìn Tiêu Nhược Thiên :”Vậy thì ngươi hy vọng ta sẽ có phản ứng gì ?”. Tiêu Nhược Thiên nghe xong Mộ Kiệt nói như vậy, cũng nghĩ lại. Mộ Kiệt là một người trời sinh lạnh lùng, tính cách quái gở, hành vi quái thai quỷ dị, mình còn có thể trông cậy vào nàng có phản ứng gì chứ ? “Nhiếp Hoa tỷ cũng sẽ đi, ta muốn tìm thêm nhiều người, đến lúc đó có thể náo nhiệt hơn một chút, tránh chỉ có ngươi mà trở nên tẻ ngắt.”

Tiêu Nhược Thiên nghiêm túc nói, dù sao Hoa tỷ cùng mình giao tình cũng rất sâu, hai lần mình phải vào bệnh viên đều là nhờ Hoa tỷ hỗ trợ chiếu cố. Nhìn bề ngoài có vẻ cha mẹ mình cũng không ghét Hoa tỷ, trái lại còn hy vọng Hoa tỷ chiếu cố cho mình.

Hai người ăn xong bữa sáng, Tiêu Nhược Thiên liền định đi ra khỏi nhà, vừa mang giày vừa nói :”Ta hôm nay xin nghỉ nửa ngày, chờ ta trưa nay về đưa ngươi cùng ta đến chỗ cha ta”. Mộ Kiệt chăm chú xem báo trong tay, khẽ gật đầu. Tiêu Nhược Thiên cao hứng bừng bừng đi đến cục cảnh sát. Nữ nhân khi yêu thường là nữ nhân đẹp nhất. Tiêu Nhược Thiên đi vào cúc cảnh sát đối với ánh mắt ở khắp nơi nhìn mình lần đầu không hề có cảm giác chán ghét, còn ôn nhu mỉm cười đáp lại mọi người.

Tiêu Nhược Thiên lại không hề biết nụ cười đó của nàng làm mê đảo bao nhiêu con cóc. Đến trước bàn làm việc, tâm tình tốt đẹp của Tiêu Nhược Thiên giảm đi hơn phân nửa, nhìn hồ sơ chồng chất trên bàn, Tiêu Nhược Thiên liền không còn tâm trạng lật ra xem. Sự tình Mộ Thiên chạy trốn nàng biết rõ, hơn nữa thông qua “Giản”, sự tình ở nhà kho hôm đó đều đổ hết lên người Mộ Thiên, cho nên nói bây giờ Mộ Thiên mười phần là tội

368

phạm bị truy nã. Đoạt lại Mặc Long Bang, Mộ Thiên đang bị truy nã, Mộ Kiệt xem ra đã báo thù được phân nửa, chỉ còn lại người cảnh sát không rõ danh tính kia.

Tiêu Nhược Thiên nghĩ đến người đã giết mẫu thân của Mộ Kiệt, sắc mặt lập tức trầm xuống. Một hài tử chỉ mới bốn tuổi, nàng lúc đó rất cần được mẫu thân chăm sóc, càng cần mẫu thân thương yêu. Nghĩ đến chính mình thời điểm bốn tuổi, cha mẹ đem mình nâng trong lòng bàn tay, còn có gia gia đối mình cưng chiều. Trong khi đó Mộ Kiệt lại phải đối diện với cái chết, lại tận mắt thấy cha mẹ chết trước mặt mình.

Hận thù này tại sao lại có thể không sâu ? Như thế nào có thể bỏ qua được chứ ? Đúng vậy, Tiêu Nhược Thiên đây là đang bao che khuyết điểm cho nàng, Tiêu Nhược Thiên biết nếu như người này đổi lại là một con chó hay con mèo, nàng sẽ chẳng bao giờ đau lòng hay khổ sở. Nhưng đó lại là Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên cảm giác như là vật trân quí của mình bị người khác khi dễ, cho nên Tiêu Nhược Thiên rất muốn tự mình tìm cho ra cái người đã làm Mộ Kiệt tổn thương kia.

Tại tời điểm Tiêu Nhược Thiên đang trầm tư, một hồi chuông bén nhọn cắt đứt suy nghĩ của nàng, Ngẩng đầu nhìn ra ngoài, không nghĩ chỉ mới xem có một vài văn kiện mà đã đến giờ nghỉ trưa. Tiêu Nhược Thiên đứng dậy, cử động cái cổ có phần hơi cứng ngắc, vừa mới chuẩn bị ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng Trần Chính giống như heo đang bị chọc tiết kêu :”Tiêu Nhược Thiên, đến hạ văn phòng!”.

Tiêu Nhược Thiên sắc mặt thoáng chìm xuống, hắn tìm ta có việc gì ? Chẳng lẽ…hắn phát hiện ra cái gì ? Tiêu Nhược Thiên liền lắc đầu, đình chỉ suy đoán này, loại người này cứ như con rối của người khác, làm gì có đầu óc mà phát hiện mình khác thường cơ chứ ? Tiêu Nhược Thiên đi đến một chỗ vắng vẻ, gọi điện thoại cho Mộ Kiệt :”Kiệt, ngươi cứ đến nhà ta trước đi, ta có sự tình phải ở sở phải xử lý, một hồi trở về”. Mộ Kiệt ngắn gọn đáp ứng liền cúp điện thoại. Mặc vào áo khoác màu vàng nhạt, mắt liếc vào khẩu súng trên bàn.

Mộ Kiệt không biết vì sao hôm nay có một loại cảm giác kì quái một mực vây lấy nàng. Thậm chí áp nàng thở không nổi, nhưng lại không thể tìm thấy áp lực này là từ đâu mà có. Suy đi nghĩ lại, Mộ Kiệt vẫn cầm khẩu súng lên giấu vào ngực, lúc này mới đi ra khỏi cửa.

Đến Tiêu gia, Mộ Kiệt bấm chuông, lát sau đã có một lão phu nhân gương mặt hiền lành ra mở cửa. Lão phu nhân thấy là một người xa lạ, chần chờ một lúc mới cất tiếng hỏi

369

:”Ngươi là?” . Mộ Kiệt đoán người này có thể là bảo mẫu Tiêu gia mời đến, mới nói :”Ta là khách nhân chủ nhà mời đến”. Bảo mẫu này nghe xong lời của Mộ Kiệt mới nghiêng thân người mời nàng vào nhà :”Giao tiểu thư đã ra ngoài rồi, lát nữa mới trở về, Tiêu tiên sinh đang ở trong hoa viên”.

Mộ Kiệt khẽ gật đầu một cái, sau đó bước vào nhà. Đây là lần đầu tiên nàng đến nhà của Tiêu Nhược Thiên, là một biệt thự có ba tầng, dung màu vàng ấm áp và màu trắng làm chủ đạo. Hoa cỏ trong hoa viên được cắt tỉa tỉ mỉ, chắc hẳn phụ thân của Tiêu Nhược Thiên là một người rất kĩ lưỡng và có khiếu thẩm mĩ.

Chưa tham quan hết đã đi vào hậu viên hoa viên, liếc mắt liền thấy được phụ thân của Tiêu Nhược Thiên, ông đưa lung về phía nàng, trên tóc đã lấm tấm bạc nhưng cũng không khiến cho người ta cảm thấy ông đã lão. Cho dù là ngồi cạnh cũng biết được ông không lùn mà còn rất cao. Mộ Kiệt chậm rãi đi đến, mình đã đến đây rồi mà còn không chào hỏi thì thật không lễ phép, huống chị người này còn là trưởng bối của mình.

Tiêu Quốc Bình nhẹ nhàng cầm kéo cắt đi một chiếc lá vàng đã khô héo, sau đó cẩn thận vi nước lên từng cành hoa, chợt nghe thấy sau lưng mình có tiếng bước chân đến gần, dù sao ông cũng từng là một cảnh sát, đối với thanh âm cũng cực kỳ mẫn cảm. Tiêu Quốc Bình đứng lên quay đầu lại nhìn về phía người đang bước đến.

Khoảnh khắc hai người nhìn rõ đối phương, không khí dường như ngưng kết lại. Suốt hai mươi năm qua. Mộ Kiệt một mực nhớ kỹ hình dáng của người này, nhớ rõ người kia đã bắn chết mẹ mình như thế nào. Nghĩ rằng đến khi gặp lại mình sẽ không hề ngần ngại dung súng bắn chết hắn, giống như hắn đã làm với mẹ nàng. Nhưng Mộ Kiệt dù nằm mơ cũng không thể tin được lại gặp hắn trong hoàn cảnh như thế này.

Tiêu Quốc Bình nhìn vào đôi mắt trống rỗng vô hồn cùng với sắc mặt trầm xuống của Mộ Kiệt, ký ức phủ đầy bụi mờ trong nháy mắt ùa về, đứa bé này… rốt cuộc cũng đến rồi… Trong suốt hai mươi năm qua, đứa bé bốn tuổi khiến cho Tiêu Quốc Bình rúng động cùng sợ hãi, luôn thủy chung quanh quẩn trong trí nhớ của ông .

“Thúc thúc, chờ ta trưởng thành, ta cũng sẽ giết ngươi a, còn có con của ngươi” Những lời này luôn một mực xuất hiện trong giấc mơ của Tiêu Quốc Bình, tựa như đóng một ký ấn sâu vào tâm hồn ông, không bao giờ có thể xóa nhòa.

—————————————

370

Tiêu Nhược Thiên nghiêm mặt đi vào văn phòng của Trần Tiến, nhìn thấy cái khuôn mặt của Trần Tiến, tự nhiên nghĩ đến một màn mà lúc trước mình nhìn thấy, da đầu lập tức run lên, da gà rớt đầy đất. Tuy rằng trong nội tâm nất mãn với cục trưởng này, nhưng Tiêu Nhược Thiên cũng không ngốc mà biểu hiện ra bên ngoài.

“Trần cục, tìm ta có chuyện gì không ?” Tiêu Nhược Thiên hỏi. Trần Tiến không ngờ Tiêu Nhược Thiên không hề cho mình mặt mũi như vậy, hắn xấu hổ cười cười :”Cũng không có việc gì, ta nghe bảo hôm nay là sinh nhật phụ thân ngươi, nên chuẩn bị một món quà muốn đưa cho hắn”.

Tiêu Nhược Thiên sững sờ tại chỗ, đây là loại tình huống gì ? Hắn ta thế mà muốn tặng quà cho cha ta ? Chẳng lẽ là muốn hối lộ ta ? Không có khả năng, không có khả năng a. “Trần cục, ngươi đây là…?” Trần Tiến nhìn bộ dạng ngây ra như phỗng của Tiêu Nhược Thiên, mà tay của mình vẫn còn giơ lên, không thể buông lễ vật xuống được :”Như thế nào ? Chẳng lẽ phụ thân ngươi không có nói với ngươi sao ? Phụ thân ngươi khi còn làm cảnh sát cùng ta là đồng sự, hai người chúng ta lúc ấy có thể nói là hảo huynh đệ thập tử nhất sinh a “.

Lời này tuy không phải là giả, nhưng lại khiến cho Tiêu Nhược Thiên buồn nôn, ngươi choáng nha, ai cùng ngươi là hảo huynh đệ thập tử nhất sinh chứ ?! Nhìn cái bộ dạng tai to mặt lớn của ngươi, có mà là hảo huynh đệthập tử nhất sinh của Tôn Ngộ Không thì có . Tiêu Nhược Thiên không chút nào che dấu biểu lộ khinh thường của mình, ngoài miệng vẫn là cực kỳ khách khí :

“Ah vậy sao, cha ta nhưng lại chưa hề nói đến a. Bất quá tin tưởng rằng cảm tình của cha ta cùng Trần cục cũng vô cùng thân thiết a “. Tiêu Nhược Thiên nói xong câu đó, thật sự có loại xúc động như tự mình hạ độc mình. Trần Tiến tự nhiên có thể nghe ra trong giọng nói Tiêu Nhược Thiên có chút bất mãn, hắn cũng không hề tức giận, tiếp tục nói :”Lúc ấy, phụ thân ngươi quả thật rất lợi hại, vừa mới vào cục cảnh sát đã trỡ thành một nhân vật nổi tiếng phá không ít đại bản án. Còn trực tiếp tham gia vào trận bắn nhau và tiêu diệt Mặc Long Bang đã từng oanh động thành phố A cách đây hơn hai mươi năm.” Nghe được câu này, tâm Tiêu Nhược Thiên thoáng nhảy một phát, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt, nàng kinh ngạc nhìn về phía Trần Tiến :”Ngươi . . . ngươi. . nói cha ta cũng từng tham gia sự kiện tiêu diệt Mặc Long Bang kia sao ?” Trần Tiến nhìn khuôn mặt Tiêu Nhược Thiên thoáng chốc tái nhợt, mặt lộ vẹ lo lắng hỏi :”Làm sao vậy ? Ngươi

371

không khỏe à ? Như thế nào sắc mặt lại tái nhợt như thế a. Người trẻ tuổi cũng đừng nên chỉ lo công tác, còn nên quan tâm đến sức khỏe của mình a “.

Tiêu Nhược Thiên lúc này làm gì còn tâm tình nghe Trần Tiến nói nhảm, nàng bắt lấy cổ áo Trần Tiến gào thét :” Ngươi nói rằng cha ta cũng tham gia sự kiện Mặc Long Bang lần đó sao ??!!!” Trần Tiến giả bộ như không phát hiện ra Tiêu Nhược Thiên khác thường, cười cười nói :”Ân, phụ thân ngươi lúc đó thật sự rất lợi hại, không những đả thương Mộ Thành là bang chủ Mặc Long Bang mà còn bắn chết thê tử của hắn là Lý Vân, phụ thân ngươi vì sự việc đó mà xíu chút nữa trở thành cục trưởng cục cảnh sát rồi đấy “.

Trần Tiến nói xong, lộ ra vẻ tán thưởng, giống như là tự hào về huynh đệ chiến hữu của mình :”Nhưng không hiểu rằng có chuyện gì xảy ra, phụ thân ngươi lại để cho hài tử của Mộ Thành cùng Lý Vân chạy thoát, đó cũng xem như là sai lầm lớn nhất của hắn. Không biết vì áy náy, hay còn là vì tự trách, không lâu sau phụ thân ngươi liền từ chức, cho dù gia gia ngươi không đồng ý, hắn cũng quyết tâm rời khỏi cục cảnh sát. Ta thật đúng là không hiểu, phụ thân ngươi vì sao lại từ chức.”

Tiêu Nhược Thiên đã quên như thế nào là hô hấp, chỉ cảm thấy một vật vô hình nào đó chắn trong lòng, áp nàng cơ hồ không thể thở được. Người cảnh sát mình tìm kiếm hơn một tháng nay, hận hơn một tháng này lại chính là. . . cha của mình. Là cha đã hại Mộ Kiệt mất mẫu thân khi nàng còn rất nhỏ ! Là cha đã giết hại mẫu thân của người mình yêu nhất !

Tiêu Nhược Thiên không biết mình làm thế nào đi ra khỏi cục cảnh sát, trong đầu nàng chỉ một mực hiện lên lời nói của Trần Tiến ”. . . phụ thân ngươi lúc đó thật sự rất lợi hại, không những đả thương Mộ Thành là bang chủ Mặc Long Bang mà còn bắn chết thê tử của hắn là Lý Vân ” Đây là loại cảm giác gì ? Đaau lòng, hay là tâm đã chết ?

Nghĩ đến khi mình gần bên Mộ Kiêt, nghĩ đến giây phút hai người điên cuồng triền miên, nghĩ đến những vết thương chồng chất trên người nàng, nghĩ đến những đau khổ mà nàng đã phải chịu đựng. Vậy mà. . . vậy mà tất cả đều do phụ thân của mình gây nên sao ?

“Đây không phải là sự thật! Đây không phải là sự thật !! Không phải. . . không phải . .

.!!” Tiêu Nhược Thiên điên cuồng lái xe về Tiêu gia, không được, ngàn vạn lần không được !!!

372

Chương 73 – Ân đoạn

Tiêu Quốc Bình im lặng cùng Mộ Kiệt đối mặt, cả hai người đều không nói gì, chỉ là như vậy nhìn đối phương. Tuy biểu hiện bên ngoài giống như thường ngày nhưng giờ phút này bên trong nội tâm Mộ Kiệt đã là trăm ngan ngổn ngang rồi. Nàng không hề nghĩ đến kẻ thù của mình lại là phụ thân của Tiêu Nhược Thiên.

Mộ Kiệt giờ phút này muốn cười lên, không phải là nàng vui sướng vì tìm được cừu nhân, mà là muốn cười vận mệnh khéo trêu ngươi con người. Người mà mình ngày đêm nghĩ đên muốn trả thù, không ngờ lại cách mình gần như thế.

Tiêu Quốc Bình nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mộ Kiệt, chậm rãi mở miệng nói :”Ngươi. .

. chính là người mà Thiên Thiên yêu ?”. Mộ Kiệt không trả lời, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Quốc Bình, đáp án miêu tả sinh động. Tiêu Quốc Bình thở dài, không nghĩ đến sự tình mình lo lắng bao nhiêu năm qua cuối cùng cũng xảy ra.

Hai mươi năm trước, tiểu cô nương kia đã nói rõ mồn một trước mặt mình “Thúc thúc, ta sẽ báo thù, ta cũng sẽ giết con của ngươi !”

Tiêu Quốc Bình thú nhận cả đời này chẳng hề sợ ai cả, nhưng đối với tiểu cô nương kia, ông thật sự sợ hãi. Ông sợ tiểu cô nương này, sợ có một ngày khi nàng lớn lên, sẽ tìm đến mình, tìm đến con của mình.

Vì vậy khi Tiêu Nhược Thiên còn nhỏ, Tiêu Quốc Bình lựa chọn dứt khoát buông bỏ làm một cảnh sát, buông bỏ quang vinh phía trước, buông bỏ cả sự kỳ vọng của phụ thân đối với mình, lựa chọn làm một giáo viên bình thường. Hơn nữa khẩn cầu chính phủ địa phương giữ bí mật tư liệu của mình, đem tất cả hồ sơ của mình trong giới cảnh sát xóa bỏ. Hết thảy, đều là để bảo vệ Tiêu Nhược Thiên cùng người nhà của mình. Lại không nghĩ rằng, việc gì nên đến cũng sẽ đến. Xiềng xích vận mệnh trói Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt lại với nhau, không phải cừu hận, nhưng lại là tình yêu…

“Ngươi là cố ý tiếp cận Thiên Thiên sao ?” Tiêu Quốc Bình suy đi nghĩ lại, rốt cuộc là hỏi ra vấn đề này. Sắc mặt Mộ Kiệt trở nên âm lãnh, trong ánh mắt tràn đầy sát khí :”Ta không hề biết rằng ngươi là phụ thân của nàng, ta cho đến tận bây giờ đều không hề yêu bất luận kẻ nào, càng không tin vào tình yêu. Nhưng nàng lại là người khiến ta dốc toàn lực yêu thương, lại không nghĩ rằng, kết quả lại sẽ như thế này.”

Tiêu Quốc Bình xoay người đưa lưng về phía Mộ Kiệt, tiếp tục cắt bỏ mấy chiếc lá khô héo :”Thiên Thiên từ nhỏ đã là một hài tử không thành thật, vì cả nhà chỉ có một đứa bé

373

là nàng, cho nên mỗi người đều đem nàng phóng trong lòng bàn tay mà sủng ái, yêu thương. Chỉ cần nàng muốn gì, đều chiều theo ý nàng. Khi nàng mười bảy tuổi, nàng đã yêu một người, và đó là một nữ nhân.”

Mộ Kiệt cẩn thận nghe lời Tiêu Quốc Bình nói, không hề gián đoạn. Tiêu phụ thân xem ý tứ muốn nghe tiếp của Mộ Kiệt, lại tiếp tục nói :”Nữ nhân kia tên gị là Thẩm Diệp Mân, là một sinh viên mới ra trường. Ta tuy rằng không hề cực lực phản đối, nhưng ta vẫn luôn cho rằng hai nữ nhân sẽ chẳng thể nào tồn tại tình yêu. Cuối cùng, nữ nhân kia rời bỏ Thiên Thiên, ra nước ngoài kết hôn. Từ đó về sau Thiên Thiên liền thay đổi, nàng đến quán bar, cùng những nữ nhân khác nhau nói lời yêu đương.”

“Những điều đó ta đều biết, lại không hề nghĩ sẽ ngăn cản nàng, ta hy vọng một ngày nàng sẽ minh bạch đây không phải là yêu, chỉ là nhất thời mê luyến.” Mộ Kiệt nhíu chặt mày, nàng không hiểu người này nói với nàng những điều này để làm gì.

“Ngươi muốn nói cái gì ?” Mộ Kiệt hỏi.

Tiêu Quốc Bình chậm rãi quay lại, nhìn biểu lộ khó hiểu cùa Mộ Kiệt :”Ta không biết tình cảm của các ngươi như thế nào ? Ta càng không biết cái các ngươi gọi là tình yêu. Nhưng ta muốn hỏi ngươi, ngươi có thật sự yêu nàng không ? Nếu theo như lời ngươi nói, ngươi giết ta, ngươi nghĩ nàng sẽ như thế nào ? Các ngươi sẽ như thế nào ?”.

Mộ Kiệt đột nhiên mở to hai mắt, lấy ra khẩu súng trong lòng ngực chỉ hướng vào Tiêu Quốc Bình. “Ngươi cho rằng ngươi nói như thế ta sẽ không dám giết ngươi sao ? Ngươi cho rằng lấy Tiêu Nhược Thiên ra làm lá chắn ta sẽ không dám làm gì ngươi sao ?” Đối mặt với họng súng tối đen như mực, Tiêu Quốc Bình không hề có một tia sợ hãi. Ông từ từ đi đến trước mặt Mộ Kiệt, khuôn mặt hiền lành mà an nhàn :”Ta không sợ chết, cũng không hề cho rằng ngươi không dám giết ta. Ta chỉ là muốn biết, ngươi tại sao lại phải cố chấp như thế ?”.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .